Một người thợ rèn có một con chó nhỏ, rất được chủ cưng chiều và luôn là bạn đồng hành của ông. Khi ông đang quai búa rèn những thanh kim loại, con chó nằm ngủ, nhưng khi ông ngồi vào bàn ăn, con chó thức dậy và vẫy đuôi, như thể muốn tham gia bữa ăn cùng ông.
Một hôm, giả vờ nổi giận, ông vung cây gậy lên dọa con chó, nói: “Đồ oắt con khốn kiếp lười nhác! Mày muốn gì? Lúc tao đang lao động vất vả với cây búa, mày nằm thảnh thơi trên thảm ngủ ngon lành. Nhưng khi tao xong việc, ngồi vào bàn ăn thì mày lại thức dậy, vẫy đuôi xin ăn. Mày phải biết rằng có lao động mới có thứ để hưởng thụ, và chỉ những người làm việc mới xứng đáng có ăn.”